Đợi Chờ

Rồi khi nào anh về nghe em nói
Trên bãi chiều em vẫn đứng chờ mong.
Bãi đông đúc khi hạ về nắng chói,
Hay đìu hiu bãi vắng lúc tàn đông.

Em đứng đã bao năm nghe sóng vỗ,
Biển bên em cát ướt dưới chân trần.
Mây phiêu lãng có trôi về cố thổ
Tụ rồi tan cho đẹp nghĩa phù vân.

Đã bao năm con dã tràng se cát
Viên cát vo tròn đều đặn như khuông.
Se chăm chỉ bền lâu bên sóng bạc,
Se vô cùng vô tận tháng năm suông.

Mà con nước lớn ròng theo nhật nguyệt,
Lớp lớp xô bờ, mặt bể nhấp nhô.
Đợt sóng lớn ầm ào không tưởng tiếc,
Công khó dã tràng lại hóa hư vô.

Đám trẻ nhỏ đùa vui bên cát trắng,
Cô bé cùng em đào đắp lũy thành.
Lâu đài cát miệt mài xây rồi xóa,
Má ửng hồng theo nắng sớm lên nhanh.

Em thường gặp bà mẹ già tóc trắng,
Nheo mắt nhìn nắng chói phía trời xa.
Bà nhớ lắm đứa con mình xa vắng,
Ngày tương phùng đợi mãi tháng năm qua!

Bao thuyền nhỏ ra khơi trong đêm trước,
Biết mai đây cá có ngập khoang thuyền.
Hương biển mặn thắm như tình đất nước,
Thuyền phương nào, về bến có bình yên?

Biển chiều lên thu đông rồi xuân hạ,
Nước đầy vơi, năm tháng cũng hao gầy.
Người quên chăng, lời người khi từ tạ?
Rằng bao lâu anh cũng sẽ về đây.

Em đinh ninh lời người bên sóng bạc,
Rồi năm nào người sẽ lại quay về
Trong gió lộng chim trời ngưng tiếng hát,
Em vẫn chờ, đời trôi tựa cơn mê.

UYÊN THÚY LÂM