Bên Bờ Rạch Ngỗng

Nghe đọc truyện: https://www.youtube.com/watch?v=CALWf1Gf3FE


    Ðã hơn sáu giờ chiều!

   Hùng lần bước đi kiểm tra lại tuyến phòng thủ đêm của Ðại đội đang đóng quân dã chiến trong khu nhà dân nằm dọc theo một bên bờ của con Rạch Ngỗng, thuộc vùng ven đô thành phố Cần Thơ. Những tia nắng cuối cùng của một ngày mùa Xuân còn lảng vảng trong khu vườn mận sum sê những quả chín hồng tươi mát.

   Tại vị trí của anh em thuộc Trung đội 1 đang chuẩn bị ‘‘lót ổ qua đêm’’, một trong số mười lăm tân binh mà Hùng vừa mới nhận về hồi trưa đang cùng với một cô gái dáng dấp mảnh mai đi ngược về phía chàng. Trông họ dường như là hai chị em với nhau.

   Khi đến bên, Hùng chưa kịp chào hỏi, cô gái đã liến thoắng lên tiếng trước, trong khi cậu em thì rụt rè nép sau lưng chị:

   – Chào Thiếu úy, anh có khỏe không? Em thấy các anh sống đời lính chiến sao mà vui quá! Ðể em về xin ba má vô nữ quân nhân luôn cho có chị có em!

   Thấy cô gái có tính tình hồn nhiên, Hùng cũng đưa đẩy theo nàng cho vui:

   – Thiệt không đó? Ðại đội của tôi đang thiếu một nữ y tá đây, cô nói thì phải giữ lời đó nhé!

   Bảng tên trên ngực áo trận của cậu tân binh kia là Tuấn. Qua chuyện trò thăm hỏi, Hùng biết được Tuấn đang trốn quân dịch tại nhà thì bị bắt đi lính. Lan, chị của Tuấn, hiện đang phụ giúp lo việc sổ sách kế toán cho cửa hàng xuất nhập vỏ xe Lambretta và Vespa của cha mẹ ở Sài gòn. Cha của Tuấn đã chạy chọt lo lót nhiều nơi cho cậu ta ra khỏi quân trường, nhưng không có kết quả. Lan đã phải lặn lội đi theo đoàn xe GMC áp tải tân binh đưa em mình ra đơn vị mới. Lan ngỏ ý nhờ Hùng bằng mọi cách giúp nàng dẫn Tuấn trở về nhà, dù hao tốn bao nhiêu cũng được.

   Thật tình mà nói, vừa mới gặp nhau, Hùng đã mến cái tính nhí nha nhí nhảnh của Lan giống như đứa em gái của chàng ở quê nhà. Nhưng việc mà Lan đã nhờ làm cho Hùng khó xử quá, bởi lẽ đơn vị của chàng đang bị cấm trại một trăm phần trăm ở toàn vùng, vừa để bổ sung quân số và quân dụng tại chỗ, vừa phải ứng chiến trừ bị cho Quân đoàn IV. Phải chi không có cái lệnh cấm trên, Hùng chỉ cần cấp cho Tuấn tờ giấy phép đặc biệt là Lan có thể dẫn em nàng đi về nhà an toàn trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Và Hùng cũng sẽ lần lượt ‘‘tặng’’ cho những tân binh vừa nhận về sáng hôm nay mỗi cậu một tờ giấy phép đặc biệt như vậy, bởi vì Hùng biết chắc chắn rằng bọn chúng sẽ làm khó dễ chàng không ít trong cuộc hành quân sắp tới. Với những thân hình gầy gò và ốm yếu đó, vác chỉ mỗi một cây M16 và một dây đạn cũng không xong, còn nói chi đến bao thứ linh tinh khác không thể thiếu như đạn dược, mùng màn, quần áo trận, lương thực, poncho,… rất cần thiết cho một quân nhân trong những cuộc hành quân dài ngày!

   Hùng đã phải lặng người đi khi tận mắt nhìn thấy một nhóm tân binh vừa mới về tới vị trí đóng quân của Ðại đội xong, đã vất súng đạn qua một bên, múc nước dưới ao lên pha chế thuốc trong một cái ca, đoạn nấu vội vàng trên ngọn lửa đèn cầy của một cái hỏa lò tự chế bằng vỏ lon sữa bằng nhôm, xong rút vào ống chích bằng nhựa và chuyền tay nhau tiêm ngay vào trong mạch máu trên cánh tay để rồi ‘‘phê’’ liền tại chỗ!…

***
Kế bên bờ mương nhỏ, Lan đang nhón gót hai chân và đưa tay lên vói kéo một cành đầy những quả mận xuống, đoạn áp kề lên má. Trong chút ánh sáng của buổi chiều vàng còn sót lại, Hùng vẫn còn thoáng nhận ra được đôi gò má của Lan đang ửng hồng dần lên theo màu của trái mận nàng đang nâng niu trên tay. Mỗi khi có cơn gió nhẹ chợt thoảng bay về, hai tà áo dài mỏng màu hồng, như đôi cánh bướm vờn bay lất phất, chập chờn, trông Lan mờ mờ ảo ảo như một nàng tiên giáng trần đang múa ‘‘khúc nghê thường’’ tặng cho những người lính chiến xa nhà. Một mùi hương thoang thoảng nhẹ lan trong gió, không biết đấy có phải là mùi son phấn mà nàng thoa phơn phớt trên gương mặt tròn xinh, hay đây là hương thơm của mận đang độ chín mùi?

   Bất chợt Lan quay lại, Hùng bối rối vì đang mải mê ngắm trộm nàng.

   Với một chùm mận chín trên đôi bút tháp ngà thon nhỏ, Lan đến bên Hùng và lên tiếng:

   – Thiếu úy ăn với em một trái đi rồi trả lời cho em biết có giúp được gì cho em không nhé.

   Bóng tối ụp xuống thật nhanh trong khu vườn!

   Trong tiếng vo ve của loài muỗi đói từ dưới mương nước bay lên tìm bãi đáp, Hùng muốn né tránh một câu trả lời cho Lan nên nói lảng sang chuyện khác:

   – Lan vào lều đi kẻo bị muỗi nó… tặng lên má vài nốt đốt làm kỷ niệm đó!

   Lan vừa vén mùng chui vô trong, vừa nũng nịu nói vói theo khi Hùng vừa quay lưng bước trở về vị trí của Ban chỉ huy Ðại đội:

   – Không, em muốn đứng ở ngoài vườn suốt đêm nay để xem cái cảm giác khi được các chàng muỗi nó… hôn lên má như thế nào thôi!…

   Sáng hôm sau, trong lúc anh em trong Ðại đội đang lo chuẩn bị lên đường hành quân, Hùng và Tuấn tiễn Lan ra đầu con hẻm nhỏ.

   Trước khi nàng bước lên xe lôi để ra bến xe đò, không biết tại sao Hùng lại nói với nàng những lời như hứa hẹn:

   – Lan an tâm về đi, bởi vì tôi đã bổ sung Tuấn xuống Trung đội rồi nên không thể rút Tuấn về Ban chỉ huy Ðại đội ngay bây giờ được. Tôi sẽ tìm cách giúp Lan sau khi đơn vị trở về hậu cứ…

   Suốt hơn một tháng qua, đơn vị của Hùng đã phải trải qua các vùng hành quân lầy lội! Các tân binh đã vứt bỏ dần số quân dụng mang theo từ quân trường nên chàng đã phải sắp xếp với anh em binh sĩ cũ cưu mang đồng đội mới.

    Những lúc tạm dừng lại để nghỉ ngơi, Tuấn thường hay lén nhìn sang cấp chỉ huy của mình với vẻ mặt trìu mến. Trong những lần như vậy, Hùng thường hay đến bên Tuấn thăm hỏi và động viên đứa em “vịt đẹt’’ của mình…

   Các khinh binh đi đầu báo cho Hùng biết là đã thấy có vài bóng người thản nhiên đi qua lại ở bên trong khu vườn chuối, cách khoảng hơn bốn trăm mét ở phía trước, ngay nơi mục tiêu mà Ðại đội của chàng sẽ phải tiến chiếm. Hùng lần lên tuyến đầu để quan sát tình hình. Chàng nhận định rằng quả đã có vài tên địch có vẻ như đang nghi binh để dụ ta vào trận địa mà chúng đã lựa chọn trước. Hùng vội vã trình báo tình hình mục tiêu lên Ban chỉ huy Tiểu đoàn ngay và đề nghị xin rót vào đó một vài ‘‘tô phở bắc’’ để xem động tịnh của địch ra sao.

   Rất tiếc là vị Tiểu đoàn trưởng, chẳng những không chấp thuận lời đề nghị của Hùng, mà còn tỏ ra xem nhẹ khả năng chỉ huy của thuộc cấp mình khi đã chỉ thị trực tiếp cho chàng qua máy bộ đàm:

   – Chỉ có vài tên du kích mà anh không thể tiêu diệt được chúng sao? Anh thật là nhát gan quá! Anh phải chiếm mục tiêu ngay bây giờ cho tôi!

   Hùng lướt nhanh lên mặt chiếc đồng hồ tay. Ðã hơn hai giờ chiều! Thường khi vào giờ này, đơn vị của Hùng đã hoàn tất lộ trình tiến quân theo như phóng đồ hành quân đã vẽ. Nhìn lại hơn năm trăm mét ở phía sau, nơi mà Ðại đội của Hùng đã chiếm lúc nãy, cả Tiểu đoàn (-) còn đang ‘‘khói lửa’’ nghi ngút. Hùng thoáng cảm nhận ra rằng nguy hiểm đang chờ đợi anh em ở phía trước nên đã cố lì xin thêm một Ðại đội lên yểm trợ cạnh sườn trái, tiến chiếm nơi rặng cây xanh cách xa non ba trăm mét, nhưng lại không được chấp thuận!

   Hùng liền điều động Trung đội 3 tách ra khỏi đội hình hàng ngang, dàn thành một ‘‘cái râu’’ ở cạnh sườn phải đề phòng địch tấn công từ phía khu vườn chuối cách xa khoảng hai trăm mét. Hùng sử dụng Trung đội 1 bên trái và Trung đội 2 bên phải làm nổ lực chính, vừa tiến vừa dàn quân hàng ngang. Khi còn cách mục tiêu trước mặt khoảng độ một trăm rưởi mét, chàng ra lệnh từ từ tiến chiếm vào mục tiêu cuối cùng, nơi mà đơn vị dự trù sẽ qua đêm ở đó. Khi còn cách bìa vườn chuối ở phía trước mặt khoảng hơn năm mươi mét, đột nhiên địch bắn từng chập mấy loạt đạn AK 47 vào đội hình của Ðại đội. Ðạn của địch bay ghim rải rác đây đó, làm bụi đất bay tung tóe. Lại có những viên đạn dường như chỉ đùa giỡn hay hù dọa hay sao mà chỉ bay vèo ngang tai, dội mạnh vào bên trong vành nón sắt làm cho Hùng có cái cảm giác như mình đang hứng lãnh gọn một viên đạn vào đầu! Nhưng may quá, không có ai hề hấn gì cả! Cả Ðại đội đã nằm xuống dọc theo một bờ ruộng nhỏ theo phản ứng tự nhiên. Phía trong vườn chuối lại có vài tên địch đi qua đi lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra cả. Với thế trận như lúc nầy, Hùng nghĩ rằng nếu xua quân xung phong vào mục tiêu, thì có thể sẽ trúng kế nghi binh của địch. Ðịch chỉ bắn thăm dò đây chăng? Nhìn qua hai bên, Hùng thấy anh em đang bắn trả từng loạt về phía địch, đúng như kế hoạch mà chàng đã huấn luyện cho thuộc cấp của mình làm như vậy trong những tình huống giống như bây giờ.

   Chàng lại thoáng nghĩ rằng cứ nằm đây làm bia cho địch quân từ trong các hầm hố cá nhân ‘‘thực tập’’ bài học ngắm bắn tỉa ra thì thế nào cũng sẽ bị tổn thất nhiều. Xua quân xung phong vào mục tiêu trong lúc này thì không thể được, vì đó là một hành động dại dột, chỉ nạp mạng cho địch mà thôi, vì có thể có rất đông địch quân đang chờ đợi ở trong bờ chuối rậm rạp kia!

   Hùng vội vàng gọi về Ban chỉ huy Tiểu đoàn báo cáo tình hình thêm một lần nữa, đồng thời điều động Trung đội 3 của mình đang giữ cạnh sườn phải trong vườn chuối, âm thầm tiến dần lên nơi mà một ổ trung liên nồi của địch vừa mới “gáy” từng chập.

   Chàng định sẽ cho anh em xung phong vào mục tiêu ngay sau khi Trung đội 3 dùng yếu tố bất ngờ thanh toán xong cây trung liên nồi kia của địch. Nhưng lại có thêm một khẩu trung liên nồi khác từ bên cánh phải của địch cũng lên tiếng! Ðạn của địch bay ghim xuống đất ruộng như vảy đậu, nhưng như một phép lạ, đạn của địch đều né tránh mọi người!

   Trận chiến xảy ra đôi co như vậy đã hơn mười phút đồng hồ. Ðại đội của Hùng đang gặp nguy kiểm khi đang ở giữa hai gọng kềm trung liên nồi của địch, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của lực lượng Tiểu đoàn (-) lên tiếp cứu!

   Ðột nhiên, một ngọn lửa cháy bừng lên dữ dội từ nơi thân thể của một binh sĩ nằm cách chàng khoảng hai mươi mét về phía bên phải! Chàng hiểu ngay là một đứa em của mình đã bị thương nặng và đang bị cháy như cây đuốc là do một viên đạn của kẻ thù bắn trúng làm bật chốt quả mìn chiếu sáng mà khinh binh đó đang mang ở trước ngực! Hùng và bao đồng đội khác đang phải chiến đấu trong nỗi xót xa xâm chiếm tâm hồn và cảm thấy bất lực vì không thể tiếp cứu được một đồng đội đang từ từ ra đi trong cái hoàn cảnh thảm khốc như vậy!

   Hùng quay đầu nhìn về phía sau, vẫn chưa thấy bóng dáng của một ai cả!

    Nhìn xéo qua cánh trái, cũng không thấy một toán quân nào tràn lên đánh bọc hông địch cứu nguy cho Ðại đội của chàng!

   Hùng quyết định gọi một lần nữa về Ban chỉ huy Tiểu đoàn để xin được gặp vị thẩm quyền.

   Tiếng của ông Tiểu đoàn trưởng vang lên trên đầu máy:

   – Anh làm ăn làm sao vậy? Có mấy thằng Vẹm mà cũng không thanh toán nó được, thật là dở quá!

   Hùng đã bị ông Tiểu đoàn trưởng ‘‘đá’’ mạnh vào lòng tự ái của chàng rồi!

   Nhưng Hùng vẫn cố chịu đựng, báo cáo theo như nhận định của mình:

   – Trình thẩm quyền là địch ước độ khoảng ‘‘hai râu’’, đang từ các công sự phòng thủ kiên cố bắn ra mạnh quá nên tôi chỉ có thể nằm tại chỗ mà bắn cầm cự lại, vì nếu như xung phong vào mục tiêu thì chỉ tổ làm bia cho địch bắn tiêu diệt hết mà thôi. Ðề nghị thẩm quyền cho rót vài tô ‘‘phở bắc’’ vào mục tiêu và cho ‘‘một râu’’ đánh thọc vào bên cạnh sườn phải của địch, nơi cây trung liên nồi đang ‘‘gáy’’, còn cây trung liên nồi bên cạnh sườn trái của địch thì để tôi lo giải quyết nó. Bây giờ tôi đang có một chai ‘‘wisky’’ đầy!

   Trong lúc xảy ra chuyện, nói nhiều trên máy bộ đàm thì còn thì giờ đâu để lo mọi chuyện. Nhưng Hùng bắt buộc phải làm như vậy để cho cấp trên hiểu rõ tình hình trận địa ở phía trước mà tìm cách giúp đỡ Ðại đội của chàng đang trong cảnh tiến thoái lưỡng nan trong khi hỏa lực của địch cứ nã từng chập về phía bọn chàng.

   Chợt tiếng của Dương, Âm thoại viên, vang đến bên tai Hùng:

    – Ông Tiểu đoàn trưởng nói sẽ cho Ðại đội 3 lên thay thế mình đó Thiếu úy!

   Lòng tự ái của Hùng đã bị thượng cấp chà đạp lên đó thêm một lần nữa! Chàng cảm thấy mồ hôi mình tuôn ra nhễ nhại và nóng bừng lên trên da mặt!

   Hùng biết không thể nào lay chuyển được ý định của cấp trên nên buộc miệng thở dài, lòng thầm nhủ… “Nếu đã như vậy thì cũng tốt thôi”! Ðột nhiên, địch quân ngưng không bắn ra nữa. Hùng tranh thủ ngay cơ hội này, ra thủ hiệu cho binh sĩ từ từ tạt ngang vào bờ vườn bên phải, nơi Trung đội 3 của chàng đang án ngữ ở đó.

   Một nỗi xót xa như bị ai cắt từng đoạn ruột khi Hùng đi ngang qua cái xác cháy đen còn nằm cong queo giữa trận địa! Và chàng không thể hiểu được tại sao địch quân lại không xung phong ra tiêu diệt bọn chàng, lại chỉ ở trong các công sự mà bắn ra cầm chừng như vậy? Họ có âm mưu gì đây, hay là họ ngưng tác xạ, vừa để chỉnh đốn lại hàng ngũ vừa để chờ dụ cả Tiểu đoàn lọt vào trận địa do chúng chọn sẵn để thanh toán gọn một thể chăng?

   Những lời của vị Tiểu đoàn trưởng nói lúc nãy như còn đang lảng vảng bên tai, làm cho Hùng thêm khó chịu! Nhưng Hùng đã có chút an ủi khi nghĩ rằng thà một mình chàng hứng chịu mọi sự sỉ nhục của cấp trên, cũng là để giữ mạng sống cho toàn thể anh em trong Ðại đội mà chàng có trách nhiệm phải lo toan, còn hơn dại dột đi tuân lệnh để lủi vào chỗ chết một cách vô lý trong khi cấp chỉ huy không có chút quan tâm nào đến thuộc cấp của mình! Bởi nghĩ vậy nên chàng cảm thấy đầu óc mình nhẹ nhõm ra. Nếu như ở phía bờ vườn trước mặt chỉ có vài ba tên du kích như lời vị Tiểu đoàn trưởng của Hùng đã nói thì chàng sẽ sẵn sàng chấp nhận mọi trách nhiệm với một lệnh phạt tối đa, hoặc bị giáng cấp, hay bị truy tố ra trước Tòa án quân sự, với lý do là không thi hành lệnh của cấp trên ở ngoài chiến trường. Không phải bất cứ mục tiêu nào cũng bài bản xung phong nhào vô để giành chiến thắng về phía mình dễ như lấy đồ trong túi áo đâu! Và, Hùng cũng không biết tại sao ông đơn vị trưởng của mình lại ra lệnh thay quân trong cái tình huống như thế này, thay vì cho quân lên tiếp viện, hay gọi không quân lên vùng không tạc, hoặc xin pháo binh nã đạn đại bác vào mục tiêu trước khi quân ta xung phong vào đó!

   Vào được bên trong bờ vườn, nhìn ra phía trận địa ngoài kia, Hùng thấy anh em thuộc Ðại đội 3 đang tiến lên từng toán nhỏ năm ba người. Ðại đội bạn dàn thành đội hình hàng ngang vừa xong là họ vừa hô xung phong vừa tác xạ dữ dội về phía trước.

   Còn khoảng hơn mươi mét nữa thì tới trước bờ vườn chuối, đột nhiên tiếng súng M16 thưa dần và dứt hẳn. Hùng hiểu ngay là họ đã bắn hết viên đạn cuối cùng trong băng đạn và họ đang dừng lại để lắp băng đạn khác vào súng. Bên địch thì vẫn im vắng một cách khó hiểu, lạ lùng!

   Hùng chợt nghĩ thầm chắc là quân địch đã lợi dụng thời gian lúc thay quân để rút đi hết, nên anh em đã ngưng tác tạ và đang điềm nhiên đứng thay băng đạn mới?

   Bởi nghĩ vậy nên Hùng thầm chúc mừng cho Ðại đội bạn đang gặp được điều may mắn, chiếm được mục tiêu không phải phí một giọt máu nào của binh sĩ, chả bù với một đứa em của chàng đã bị mạng vong ở cùng một mục tiêu đó!

   Nhưng đã không xong rồi! Từ phía trong vườn, tiếng súng AK47, đạn B40 và đôi gọng kìm trung liên nồi ở hai bên nổ rộ lên, đồng thời địch quân đồng loạt tràn ra.

   Nhiều anh em thuộc Ðại đội 3 té gục xuống đất! Ðịch quân đang lom khom thu chiến lợi phẩm. Cả Ðại đội bạn đều đã bị tiêu diệt hết rồi chăng? Hùng đang ở trong cái tâm trạng của một người vừa trải qua một giấc mơ kinh hoàng, khủng khiếp!

   Sau giây phút bàng hoàng trôi qua, Hùng ra lệnh cho Trung đội 3, đúng vào lúc anh em cũng vừa thanh toán xong ổ trung liên nồi của địch ở phía trước, quay ra đánh thọc ngang hông trái của địch. Rất đông địch quân ngả xuống và đồng đội của chúng vội ngưng thu chiến lợi phẩm, lo dìu đồng bọn bị chết hoặc bị thương lui nhanh về phía sau. Thấy không còn kịp để xin lệnh hay đợi lệnh nữa, Hùng xua quân đánh tắp ngang vào mục tiêu. Tiếng súng nổ dòn không ngớt.

   Hùng và đồng đội vừa chiếm được mục tiêu cuối cùng. Tứ bề giờ đây yên lặng! Phải có một nguyên do nào đó khiến địch quân đang trên thế thượng phong mà lại vội vã rút lui? Có lẽ bọn chúng đã lầm tưởng rằng, lúc nãy, Ðại đội của Hùng đã tạt ngang và tháo chạy hết, nào ngờ chúng đã bị một cú đánh thọc vào ngang hông và từ phía sau lưng một cách mãnh liệt và bất ngờ trong khi chúng đang hí hửng lo tịch thu vũ khí nên trở tay không kịp và bị tổn thất nặng chăng? Thật là một cơ hội bằng vàng dẫn đến một chiến thắng do Ðại đội của Hùng tạo nên. Chàng cho lục soát và bố trí binh sĩ vào các vị trí xung yếu để đề phòng bất trắc có thể xảy ra.

   Giờ đây, Hùng mới có dịp quan sát quanh chiến trường một lượt, đoạn nói qua ống liên hợp của chiếc máy PRC25:

    – Thanh Nga, Thanh Nga, đây Thanh Nga 1, gia đình tôi đã vào mục tiêu, vô sự. Không có ai ngoài mấy cái xác của địch bị đồng bọn bỏ lại nằm rải rác đây đó ngoài bìa vườn và dọc theo hơn bốn mươi chiếc hầm hố đôi trải dài trên một trận tuyến hơn ba trăm mét. Các đứa em của Thanh Nga 3 dường như không còn ai ‘‘đứng được’’ ở đây!

   Hùng chỉ nghe giọng nói không được bình tĩnh của Âm thoại viên vọng lại bên tai:

   – Thanh Nga nhận rõ năm trên năm!

   Lòng Hùng bùi ngùi khi thấy xác của đồng đội mình nằm chông chênh đây đó ở ngoài ruộng!

   Mùi tử khí xông lên nồng nặc và lan tỏa khắp một vùng trên bãi chiến!

   Và như chợt nhớ ra điều gì, chàng chạy như bay về phía đứa em bị chết cháy trước đây. Hùng xúc động đến rơi lệ trước thi thể bị cháy đen nằm cong queo bên cạnh chiếc khung sắt ba lô và khẩu M16 cũng chỉ còn lại là một thanh sắt màu xám đỏ!

   Dương lên tiếng sau lưng Hùng:

   – Thẩm quyền 2 vừa báo cáo đây là tân binh Tuấn đó Thiếu úy!

   Hùng sà xuống ôm chầm lấy cái xác của Tuấn mà khóc ròng! Cảnh quang của buổi hoàng hôn sắp tắt trên bãi chiến trông thật thê lương, ảm đạm!

   Và một buổi chiều Xuân trôi qua rất chậm, còn vương mang bao nỗi tiếc thương, ngậm ngùi cho những người còn ở lại! Bóng tối của đêm đen đang dần bao phủ xuống khung trời hẹp còn nặng mùi máu và thuốc súng! Sát thần như đang còn lảng vảng đâu đây, chưa chịu đi!

   Hùng nhìn lại phía sau, trong cảnh tranh tối tranh sáng lúc mặt trời vừa lặn, vị Ðại úy Tiểu đoàn trưởng đang cùng đồng đội ‘‘lo’’ cho những đứa em vừa mới nằm xuống! Hùng nghĩ, mọi sự ‘‘săn sóc’’, giờ đây đã quá muộn màng và ai sẽ gánh lấy trách nhiệm về hậu quả của sự kiện vừa xảy ra? Rồi cuộc chiến này sẽ đi về đâu khi trong quân đội có những cấp chỉ huy như là vị Tiểu đoàn trưởng ngày hôm nay và ai sẽ là những người kế tiếp chịu số phận như những chiến sĩ xấu số đang lần lượt được xếp nằm trong những lớp poncho lạnh lẽo kia?

   Và, Hùng chợt thấy qua màn lệ nóng nhạt nhòa trên mắt mình, dường như có bao hình ảnh của những nàng thiếu phụ trẻ cùng với đám con thơ đầu chít vành khăn sô trắng đang vật vã khóc la xung quanh chàng để đòi lại mạng sống của chồng và cha của họ!…

    ***

    Ngày hôm sau, khi những tia nắng xuân đầu tiên vừa xua đi lớp sương mù mỏng trên bãi chiến, Hùng nhận được lệnh, qua máy bộ đàm, chờ trình diện một cấp trên có thẩm quyền. Một chiếc trực thăng Chinoock tải thương vừa hạ cánh xuống ngay vị trí đánh dấu bãi đáp bằng một quả khói màu đỏ. Đôi cánh quạt của “con chim sắt khổng lồ” làm cho cát bụi tung baylên  mù mịt cả một vùng.

   Khi cánh cửa sau đuôi của phi cơ vừa hạ xuống, một vị Thiếu tá và một vị Ðại úy bước ra, cùng tiến về phía Hùng đang đứng chờ.

   Vị Thiếu tá vừa vỗ vai Hùng vừa nói:

   – Tôi, Thiếu tá Tư, thuộc Phòng 2 Sư đoàn và đây, Ðại úy Sơn, tân Tiểu đoàn trưởng của anh. Ông Tướng Tư lệnh phái tôi đến đây để hỏi lại cho rõ hơn về tình huống ngày hôm qua, Thiếu úy thấy thế nào?

   Hùng vừa đưa tay chỉ qua hiện trường xung quanh vừa báo cáo tình hình cuộc chạm súng vừa qua, cùng với những đề nghị và những nhận xét riêng của mình lúc bấy giờ một cách trung thực và ngắn gọn.

   Sau khi lắng nghe Hùng trình bày xong, vị Thiếu tá đã đi đến kết luận:

   – Ông Tướng Tư lệnh đã được nghe báo cáo rằng Thiếu úy không tuân lệnh cấp trên ngoài chiến trường. Nhưng qua theo dõi trên máy bộ đàm và sau khi quan sát tại hiện trường, tôi thấy Thiếu úy đã làm đúng chức năng của mình, thôi hãy cố gắng thêm nhé!

   Hình như có một chút an ủi mà Hùng vừa nhận được lần đầu tiên trong đời binh nghiệp cùng lúc với bao nỗi xót xa, hụt hẫng như vừa đánh mất một vật gì quí báu nhất không còn hy vọng tìm lại được đang len nhẹ vào lòng khi chàng nhìn cảnh bao đồng đội một thời oanh liệt, giờ đây bị cuộn tròn trong những chiếc poncho màu cứt ngựa, bên trên có đính chiếc phiếu tải thương, được bạn bè trang trọng đưa lên xếp hàng ngay ngắn trên sàn trong lòng chiếc phi cơ khổng lồ!

  Lòng Hùng se lại, không dám liên tưởng tiếp đến cảnh các thân nhân, trong những phút giây đầu tiên khi gặp lại những người đang

nằm bất động kia sẽ như thế nào!

   Một định mệnh đã an bày sao quá thảm thương cho những người lính chiến, mới ngày hôm qua đây còn sát cánh bên nhau dưới màu cờ tổ quốc thân yêu, tiến về phía trước chỉ vì một lý tưởng cao quí, mà không phải một ai muốn đều có thể làm được, là bảo vệ mảnh đất hoa gấm đã bao đời tiền nhân đã dày công khai phá và gìn giữ!

   Vị Ðại úy Tiểu đoàn trưởng đang buồn bã bước lên sau cùng vào lòng chiếc Chinoock! Hùng biết rằng, chỉ trong giây lát nữa thôi, khi cái cánh cửa của ‘‘con chim đại bàng’’ vừa khép lại, là từ nay chàng sẽ vĩnh viễn xa rời các đồng đội xấu số kia! Chiếc Chinoock tải thương từ từ cất cánh.

   Những người còn ở lại, không ai bảo ai, tất cả đều đứng nghiêm, đưa tay phải lên ngang vành nón sắt để chào vĩnh biệt đồng đội lần cuối! Chiếc phi cơ giờ chỉ còn là một cái chấm nhỏ vừa mất hút phía chân trời xa!

    Mọi người đều trở lại công việc của mình, duy chỉ có Hùng là còn đang thẩn thờ đưa tầm mắt mình vào khoảng không gian vô tận ở trước mặt. Nơi đó, trong khung cảnh hữu tình của một lần gặp gỡ bên bờ Rạch Ngỗng, Hùng bắt gặp gương mặt kiều diễm của Lan đang buồn bã nhìn chàng trong dáng vẻ trách hờn!

   Hùng vội quay người tránh những tia sáng cực mạnh đang đi xoáy vào mắt mình qua đôi ‘‘cửa sổ của tâm hồn’’ của người con gái mảnh khảnh, vui tánh mà chàng đã trang trọng gói ghém kỹ hình bóng của nàng trong tim, làm hành trang mang theo trong suốt cuộc hành quân vừa qua, bởi chàng không còn có cam đảm để trực diện với ánh mắt, mà đã hơn một lần, tâm hồn chàng đã trở nên xao xuyến trong lần gặp mặt đầu tiên.

   Hùng nhắm mắt lại, nhưng cái xác cháy đen không còn nhìn ra nhân dạng của Tuấn cũng vẫn còn như đang ở trước mặt chàng. Và Hùng cảm nhận ra rằng từ nay mình sẽ chẳng bao giờ quên hay xóa tan đi được cái hình ảnh tang thương đó trong tâm khảm mình! Phải chi trước lúc đi hành quân, Hùng thuận theo lời đề nghị của Lan để hai chị em nàng tìm một nơi nào đó tá túc tạm, dù biết rằng vì chút tình cảm riêng tư dẫn đến việc chàng vì thiên vị mà vi phạm một lỗi lầm lớn, để sau đó nàng tìm cách đưa Tuấn trở lại Sài gòn. Thà rằng Hùng chịu bị phạt vạ còn hơn chàng đang phải đối diện với bao nỗi ám ảnh đang giày vò, gặm nhấm tâm can mình!

   Trong cảnh mặt trời lên cao, rực rỡ phía đàng đông, đang chan hòa những tia nắng ấm đầu tiên sưởi ấm lòng bao chiến sĩ xa nhà, Hùng thầm nói nhỏ trong lòng, nhưng chỉ đủ cho mỗi mình Tuấn đang ở đâu đó nghe thôi:

   – Tuấn đi bình yên nhé! Anh vẫn còn nợ chị của em một lời hứa bên bờ Rạch Ngỗng ngày nào và anh biết chắc rằng anh sẽ mãi mãi không còn có dịp nào để trả cho xong!…

NGUYÊN BÔNG