Chiếc Ghế Để Trống

Văn Bút Quốc Tế trang trọng
Đặt một chiếc ghế trống dành cho chị
Chị không có đó mà như có đó
Trong lòng mọi người
Làm một nhà văn bất đồng chính kiến
Làm một nhà hoạt động nhân quyền
Chị đâu mong ước gì hơn
Giúp người dân thấp cổ, bé miệng của đất nước mình
Biết hơn một chút
Quyền hạn tối thiểu của con người
Biết hơn một chút
Để không phải suốt đời dưới áp bức
Phải lặng thầm, nhắm mắt, che tai cùng câm tiếng.

Bố mẹ chị đã không nhầm
Khi đặt tên con:
ĐOAN chính và TRANG nghiêm
Trong bóng tối của ngục tù
Ngoài song kia lóng lánh
Hào quang và sức mạnh
Của tiếng nói ôn hòa.

Nhưng với những kẻ
Quen thói bắt giam tùy tiện
Những kẻ thay vì nâng cao công lý
Lại tăng cường bạo lực
Với những kẻ
Sợ uy dũng của ngôn từ
Chị là cái gai phải nhổ
Là ánh đuốc khai thông cần phải dập tắt.

Người ta hai lần xử chị chín năm tù
Luật sư của chị quả quyết:
Lịch sữ sẽ xóa án
Nhưng ngay từ hôm nay
Những trái tim yêu chuộng công bằng
Đồng thanh lên tiếng:
Những kẽ kết án chị mới là người có tội
Tội xử oan một người yêu nước
Tội nuôi dưỡng một giàn công lý bệnh hoạn
Và sau hết
Tội gian dối với chính lương tâm mình.

TRANG CHÂU