CON KHÔNG VỀ

Hỏa châu thắp đỏ từng đêm,
Quê hương máu chảy ruột mềm lòng ta.
Vọng vang tiếng súng gần xa,
Mẹ hằng khấn nguyện an hòa cho con.

Đêm đen như dạ héo hon,
Năm cùng tháng tận sao con chưa về.
Cuối đông giá rét não nề
Nhà đơn quạnh quẽ tư bề mưa giăng.

Mẹ già chiếc bóng đơn thân
Ngóng về biên ải nguyện ân an bình
Trời làm tan tác mộng lành
Đất bằng sấm dậy, lìa cành nát quê.

Không bao giờ nữa, con về,
Không bao giờ nữa đường quê chân dồn!
À ơi! Tiếng khóc mỏi mòn,
Lá vàng khóc lá xanh non lìa cành!

UYÊN THÚY LÂM