ĐẤT TRÍCH – ĐƯỜNG THI XƯỚNG HỌA

BUỔI CHIỀU NƠI ĐẤT TRÍCH

Ngày đã rời sang núi phía Tây
Chi Sơn hoang vắng cảnh lưu đày
Chiều im muốn đợi hoa rừng ngủ
Mây lạc thành nghe ngọn gió bay
Có phải nắng vàng phai chốn đó
Hay là lửa đỏ tắt nơi này
Khiến cho năm tháng ru phiền muộn
Thấp thoáng bên trời vạt khói say

Hawthorne, 3-6-2015
CAO MỴ NHÂN


NGƯỜI VỀ TỪ ĐẤT TRÍCH

Đồi đông gió bạt át đồi tây
Tan tác quạ kêu đất trích đày
Cỏ úa cây trơ trời hực cháy
Hồ khô suối cạn bụi cuồng bay
Thế gian nghiệt buộc nghìn chung ấy
Sinh tử tung hê một chén này
Người cưỡi vô biên tìm nắng quái
Mười năm tỉnh giấc trận nào say

Ta
9-6-15


CHIÊU QUÂN CỐNG HỒ

Hán Vương nào hiểu nỗi niềm tây,
Gạt lệ đến Hung Nô đọa đày.
Cung cấm bao thu duyên chẳng bén,
Biên đình một sớm phận sương bay!
Quân vương hờ hững xui xuân lạnh,
Thần thiếp hoài mong nguyện kiếp này.
Tuổi xế sen tàn lầu vọng nguyệt,
Mai này ngự tửu với ai say?!

UYÊN THÚY LÂM
6 / 2015


ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
(Ý THƠ Quang Dũng)

Ơ hờ đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn hoàng hôn biên ải đày
Bất Bạt mờ dần sương khói đọng
Ba Vì khuất nẻo gió mù bay
“Xứ Đoài mây trắng” mơ mùa ấy
“Sông Đáy chậm buồn” gởi bến này
Bương Cấn bao giờ mong trở lại
Kiều thơm môi ngọt mấy lần say.

UTL