ĐIỆU KẺNG BUỒN

Lanh lảnh rừng xanh hai buổi dồn,
Giật mình ngơ ngác, lệ chờ tuôn!
Mấy năm binh lửa, người vương tội,
Một kiếp cùm gông, kẻ mất hồn!
Nắng sớm còn chờ khi buổi sáng,
Mưa chiều chẳng đợi lúc hoàng hôn!
Xung quanh bao kẻ còn đang mộng,
Trong gió xa đưa điệu kẻng buồn!

NGUYÊN BÔNG