Li Wenliang
Cái tên tiền định của chia lìa bi thảm
Tôi cuối đường một đời áo trắng
Anh đầu non sức sống tràn đầy
Chúng ta không quen nhau
Chưa từng hay biết tuổi tên nhau
Chúng ta cách xa nhau ngàn vạn dặm
Lần đầu cũng là lần cuối
Nhìn thấy mặt anh
Chúng ta vẫn còn xa cách
Bởi một chiếc mặt nạ
Chiếc mặt nạ của ngăn chia
Yên lành và bệnh tật
Sự sống và cái chết!
Nhưng chúng ta vẫn gần nhau
Qua cánh tay dương lên
Đọc lời thề Hippocrate:
Với tất cả lương tâm
Chửa lành bệnh tật trong khả năng có được
Thoa dịu nỗi đau của người thống khỗ
An ủi những kẻ khốn cùng
Nhưng người ta đã nhân danh
Cơ quan hữu trách
Biến những lời cảnh giác tai ương
Thành những hành vi phạm pháp
Những tin đồn thất thiệt
Người ta đã che dấu, kiểm duyệt
Tiếng nói của lương tâm!
Rồi tất cả trở nên muộn màng
Khi gian ngoa không còn lấp che sự thật
Và thảm họa ập xuống
Đời anh, gia dình anh, đất nước anh!
Tôi làm gì được cho anh
Ngoài dòng nước mắt chảy ngược vào tim
Và con tim nổ bùng bất lực!?
Li
Li Wenliang
Người đồng nghiệp trẻ chưa hề quen biết
Anh đi rồi
Đồng nghiệp còn lại của anh xác quyết:
“Trên đời không có anh hùng trên trời rơi xuống
Chỉ có những những người bình thường liên tục tiến lên”
Li
Li Wenliang
Tôi xin nói với riêng anh:
“Mừng anh đã làm đẹp lời thề
Sau một lần đưa tay tuyên thệ.”
TRANG CHÂU
Montréal 07/02/2020