Mạc Nguyệt Phú

(Thương tiếc chị Mai Sa Mạc)

Sa mạc trăng côi
Trải vàng mênh mông
Chim hồng chở bóng
Hồn mình chơi vơi

Một vì sao lạc
Một kiếp trầm luân
Cành mai một thuở
Còn tiếc mùa xuân

Hạ về nguyệt tận
Hoa rụng bên song
Lá rơi về cội
Phận người long đong.

Tạo Ân