MỘT ĐÁM MA

Chiều qua tôi gặp một lũ người lố nhố.
Cao có, thấp có, già có, trẻ có.
Họ vẽ mặt hề, áo quần lòe loẹt, thổi kèn Tàu ò ý e.
Khiêng quan tài khập khễnh qua cánh đồng khô.
Họ hút thuốc phì phèo, văng tục, chửi đổng, huênh hoang.
Cái hòm chao đi, chao lại theo bước chân người.

Quái lạ, không thấy ai đeo tang!
Không nhang đèn!
Không hình người chết!
Không tiếng khóc!
Chỉ có tiếng ba hoa chích chòe xen lẫn tiếng cười đểu.
Cái hòm chao đi, chao lại theo bước chân người.

Chúng nó dừng lại ở bãi tha ma.
Chiều xuống gió lộng.
Cây phướn giận dỗi phành phạch.
Đứa khác lôi ra đống cổ thư châm lửa
Vài tờ giấy chưa kịp cháy.
Bay bay, vung vãi.
Tôi nhặt được một hai, loang lỗ.
Nào Nguyễn Du, Nguyễn Khuyến, Chu Mạnh Trinh, Tản Đà, Xuân Diệu…
Có cả Hugo, Saint-Exupéry, Hemmingway, Faulkner, Steinbeck…
Hỏi “Làm gì đó?”
Chúng kháo: “Đốt vàng mã.”
Cái hòm nằm bên huyệt, chông chênh.

Mặt trời ngả về tây, ma quái, hoạt kê.
Quạ bay ngập trời, réo nhau ang ác.
Chúng vác loa, đứng cao, đọc văn tế ê a.
Xong tuồng, vái nhau “thi hào, thi bá”.
Có nhiều thuật ngữ lạ, nghe hao hao câu thần chú.
Hình như không phải tiếng người.
Khó hiểu!?
Tò mò?
Tôi mở nắp quan tài.
Không tưởng!
Cuốn truyện Kiều đầy những vết đâm.

Bùi Chua