TA VỀ

Ta về xóm vắng cô liêu
Liễu ru lối nhỏ đìu hiu một mình
Ta về dở sổ u minh
Trần ai gió bụi gập ghình tới đâu?

Biển dâu giã biệt đầu cầu
Mà bao năm vẩn nặng sầu đêm đêm
Dặm ngàn lượm được chữ êm
Quê hương dịu vợi buồn thềm trăng khuya

Giọt thơ rụng xuống tờ bìa
Sắt se mộng ảo hỏi kìa ai đây?
Hởi người yêu dấu chân mây!
Mờ sương sợi nhớ tình nầy vẩn vương!

Thu bay lá úa ngập đường
Ngày nhanh tháng mõi đời dường bọt tan
Hoàng hôn tím nắng tạ tàn
Tro rồi có được rải làng xa xưa?!

Ta về đếm lại hạt mưa
Hai miền trái phải thấy vừa vừa không?
Ta về bức sợi bòng bong
Chắp tay diêm chúa tội mong nhẹ giùm!

Nam Thảo