Trống Vắng Buồn Riêng

Bóng nắng
đổ dài trên vách lá
Chiều nghiêng vàng vọt khói sương giăng
Ừ nhỉ, sao trông mình rất lạ
Nỗi nhớ hằn sâu đọng vết nhăn

Người ơi,
Xa nửa vòng trái đất
Một nửa bên đây lặng lẽ sầu
Trăng treo đầu gió mây chìm khuất
Trống vắng buồn riêng kín nỗi đau

Ta đứng
bên này ôm bóng nhớ
Chỉ nghe tiếng nói vọng từng đêm
Hai đầu viễn liên chung lối hẹn
Hai nửa địa cầu xích lại thêm

Mong mỏi
rồi đây mình trở lại
Cùng nhau hong ấm chuyện ngày qua
Người ơi, dẫu đường đời oan trái
Vẫn cuối chân trời đẹp ý thơ.

Lê Hữu Minh Toán