MỘT NGÀY TRỜI XANH

Xót xa tan cuộc tháng nầy!
Muốn vùi chôn hận sử đầy đau thương
Nhưng rồi sáng tối ngóng sương
Chờ mây hỏi gió con đường nào quê?

Quê tôi! Một mãnh ê chề!
Quê tôi còn đó nhưng về lối đâu!
Lối đâu có rặng trâm bầu?
Mái tranh còn có nhịp sầu tiếng mưa!

Mưa bay lớt phớt còn chưa
Ướt lên đám cỏ mà xưa giặc vào
Biển dâu nước đục đủ màu
Khăn tang lệ thắm giọt đào áo hoa

Bơ vơ tượng đá khóc òa
Chiến xa đại bác sao đà buông nghiêng?
Ta buồn ôm khúc đảo điên
Hát câu hư thực triền miên núi rừng

Núi khuya rừng vẳng mịt mùng
Ta nâng phiến mộng lạnh lùng tả tơi
Chiều mưa bong bóng chơi vơi
Vở tan theo nước em ngồi mà xem!

Tháng tư chút nắng qua rèm
Có vầng trăng rụng trải thềm đêm nay
Trăng suông ngọn vắn sợi dài
Cho tôi phép lạ một ngày trời xanh!

Nam Thảo