THU & MỘT GÓC NHÌN KHÁC
Mùa thu — người ta thường nói đó là mùa của bình yên, của những sớm gió nhẹ, nắng vàng và lá rơi như thơ. Nhưng nếu nhìn bằng con mắt phản biện, ta sẽ thấy trong thu có hai mặt rõ rệt: một bên là vẻ đẹp hiền hòa, trong sáng; bên kia lại là sự trầm mặc, lặng lẽ chất chứa bao suy tư về đời, về người.
Thu bên ngoài là bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên: bầu trời xanh nhạt, ánh nắng vương vàng, tiếng lá khẽ xao xác như những lời thì thầm dịu ngọt. Con người bước ra phố, lòng nhẹ đi vài phần, thấy yêu đời hơn, thấy cuộc sống dường như cũng biết mỉm cười. Thu gợi cho ta những gì tinh tế nhất, làm dịu đi những cơn nóng nảy của hạ, làm tan đi bụi bặm trong lòng người.
Nhưng thu bên trong — chính là mặt còn lại mà ít ai chịu nhìn thẳng. Đó là nỗi buồn dịu, là sự chùng xuống của tâm hồn khi nhận ra rằng, giữa vẻ đẹp ấy, con người vẫn đang sống trong một xã hội nhiều mâu thuẫn: giàu nghèo cách biệt, đạo đức bị thử thách, và lòng tin nhiều nơi đã rạn nứt. Giữa cái trong trẻo của thiên nhiên, có những tâm hồn đang mờ đục. Giữa những bản nhạc thu ngân nga, có tiếng thở dài lặng lẽ về sự giả dối và thờ ơ đang lan tràn.
Thu, suy cho cùng, là tấm gương phản chiếu xã hội. Nó làm nổi bật sự tương phản giữa thiên nhiên và con người, giữa đẹp và giả, giữa trong trẻo và hoen ố. Khi nhìn thấy chiếc lá úa rơi, người ta có thể thốt lên “đẹp quá!”, nhưng ít ai nghĩ rằng đó cũng là một lời nhắc về sự tàn phai — rằng nếu con người cứ sống hời hợt, sớm muộn cũng úa như lá kia.
Phản biện xã hội không phải để chỉ trích, mà để tỉnh thức. Để mỗi chúng ta tự hỏi: ta đang sống ra sao trong mùa thu của đời mình? Ta có còn trong sáng như nắng sớm hay đã dần ngả màu như lá cuối mùa?
Hãy để thu không chỉ là mùa của cảnh sắc, mà là mùa của thức tỉnh nhân tâm. Bởi chỉ khi ta dám nhìn thẳng vào hai mặt của thu — đẹp và buồn, thật và giả — ta mới thấy rõ con người, và xã hội mới có cơ hội được chữa lành.
Ước một mùa Thu an nhiên — đủ sâu để cảm nhận vẻ đẹp, đủ tỉnh để thấy đâu là mặt thật của cuộc đời. 🌿
TÂM AN