KHI BÓNG TỐI CHƯA TAN

Nắng đã lên, nhưng bóng tối vẫn còn đó.
Không phải trong đêm, mà trong lòng người.
Những con đường rực sáng đèn LED, nhưng những khuôn mặt bước vội trong đó lại nhợt nhạt, vô cảm, và lạc hướng.
Chúng ta đang sống trong một thời đại mà ánh sáng chỉ chiếu trên da, không chiếu được vào tim.

Người ta khen nắng đẹp, nhưng lại sợ sự thật.
Sợ soi thấy chính mình – nhỏ bé, yếu đuối, và đôi khi giả tạo.
Chúng ta nói về đạo đức, nhưng mua bán niềm tin như món hàng khuyến mãi.
Chúng ta giảng dạy lương tâm, nhưng im lặng trước bất công – vì sợ phiền, vì “không phải việc của mình”.
Và thế là, bóng tối vẫn ở lại, bám trên vai mỗi người như một thói quen.

Bóng tối ấy không cần đêm để tồn tại.
Nó sống trong những tờ giấy khen, trong những bản tin tô hồng, trong những nụ cười xã giao đầy tính toán.
Nó lẩn trong lớp bụi của những từ ngữ đẹp – “phát triển”, “đổi mới”, “hội nhập” – mà đôi khi chỉ che giấu sự rệu rã bên trong.

Ta đã có quá nhiều người nói, và quá ít người dám nghe.
Có quá nhiều người giơ tay, nhưng không ai thật sự nắm lấy bàn tay của kẻ yếu thế.
Chúng ta đang vỗ tay cho ánh sáng giả, mà quên rằng bóng tối thật đang vỗ tay lại cho ta.

Thế hệ trẻ lớn lên trong vùng giao thoa ấy – nơi người ta dạy “hãy mơ lớn”, nhưng lại bóp nghẹt ước mơ ngay từ tiếng nói đầu tiên.
Họ không cần ai ban cho ánh sáng, chỉ cần người lớn đừng che mất mặt trời.

Bởi nếu không, chúng ta sẽ có thêm một thế hệ biết nói đạo lý, nhưng không dám sống tử tế.
Một thế hệ đọc thuộc lòng những bài học công dân, nhưng không biết đứng lên khi thấy sai.

Và khi ấy, dù nắng có lên – bóng tối vẫn chưa tan.

Tâm An