KHI NÀO CHUYỂN MÌNH – HỠI DÂN TỘC LẶNG LẼ.

Hỡi dân tộc mang trong tim ngọn lửa ngàn năm!
Hỡi những linh hồn đã một lần làm rung chuyển núi sông bằng gươm giáo và ý chí!
Hãy dừng lại một phút giữa nhịp sống vội vã, giữa màn đêm yên lặng, và nghe lại tiếng gọi từ lịch sử:
Tiếng gọi của những bậc tiền nhân, của những dòng máu anh hùng, của sông núi đã sinh ra chúng ta.Hãy nhớ rằng, từ thuở khai sinh, dân tộc này không được sinh ra để cúi đầu.
Mỗi bước đi của tổ tiên là một minh chứng: Người ta có thể khuất phục, nhưng linh hồn thì không bao giờ khuất phục.
Mỗi giọt mồ hôi, mỗi nhát cuốc xuống đất, mỗi tiếng trống đồng vang lên giữa đêm tối – đều là lời nhắc nhở rằng, lịch sử sẽ không chờ ai ngủ mê.Hãy thức tỉnh, hỡi dân tộc!
Hãy mở mắt, mở tai, mở tim!
Bởi hôm nay, như mọi ngày xưa, ánh sáng chỉ đến với những ai dám đứng lên, dám cất tiếng, dám chuyển mình.

Từ trong huyền sử mịt mờ, dân tộc này đã bước ra giữa bão tố.
Khi biển còn gào, khi núi còn chưa yên, con người nơi mảnh đất này đã biết đứng thẳng bằng đôi chân của mình.
Từ mái rạ, từ bờ tre, từ tiếng trống đồng giục giã, một dân tộc ra đời – nhỏ bé giữa cường quốc, nhưng kiêu hãnh giữa đất trời.

Đã có những ngày, từng tấc đất được giữ bằng máu.
Đã có những đêm, cả dân tộc nằm trong bóng tối nô lệ mà vẫn không khuất phục.
Đã có những con người tay không chống giặc, ngực trần chắn gươm, mồ hôi hòa trong nước mắt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực như sao.
Từ những người dân bình dị, lịch sử đã viết nên những trang oanh liệt không phai.

Họ là những linh hồn của sông núi,
là tiếng gọi của cội nguồn,
là chứng nhân của lòng kiên cường và ý chí không khuất phục.

Thế nhưng…
Sau những tháng năm rực lửa, dân tộc ấy dường như chìm vào im lặng.
Ta sống trong thời bình, nhưng lòng người lại bất an.
Ta có nhà cao, đường rộng, nhưng tâm hồn nhiều khi trống rỗng.
Ta nhìn thấy cái sai, nhưng ngại lên tiếng;
thấy bất công, nhưng chọn im lặng;
thấy tha hóa, mà chỉ cười cho qua.

Hỡi dân tộc lặng lẽ!
Ngươi từng chiến thắng bao đế quốc, vượt bao bão giông, sao nay lại khuất phục trước chính nỗi sợ trong tim mình?
Bao giờ ngươi mới chuyển mình?
Phải chăng đợi đến khi cội nguồn phai nhạt, khi tổ tiên bị quên lãng,
khi con cháu chỉ còn biết tự hào bằng những câu chuyện đã úa màu quá khứ?

Không!
Lịch sử này không cho phép ta ngủ yên.
Tổ tiên này không chấp nhận sự hèn nhát.
Bởi dân tộc ấy chưa bao giờ được sinh ra để cúi đầu.
Người xưa từng nói: “Còn đất, còn trời, còn giống nòi, là còn hy vọng.”
Chúng ta mang trong mình huyết thống của những con người biết vực dậy từ tro tàn,
đã từng thắp ngọn đuốc trong đêm dài, và giữ lấy linh hồn Tổ quốc bằng chính trái tim mình.

Vì thế, hỡi dân tộc lặng lẽ,
hãy đứng dậy – một lần nữa!
Không bằng gươm súng, mà bằng trí tuệ và lòng can đảm.
Không bằng hận thù, mà bằng ánh sáng của lương tri.
Không bằng tiếng la hét, mà bằng hành động của những con người tự do và chính trực.

Hãy dạy con trẻ biết tự hào,
hãy dạy chúng biết yêu thương và căm ghét điều giả trá.
Hãy để mỗi ngọn nến thắp lên trong lòng người là một tia lửa cho ngày mai rực sáng.
Bởi từ im lặng, chúng ta có thể tạo nên tiếng nói.
Từ bóng tối, chúng ta có thể gọi về bình minh.

Một ngày kia, khi lịch sử hỏi:
“Các ngươi đã làm gì cho dân tộc này?”,
hãy để câu trả lời là:
“Chúng ta đã không lặng im.”

Bởi trong mỗi giọt mồ hôi, mỗi nỗi đau, mỗi hành động tử tế,
đều có một phần linh hồn của Tổ quốc.

Và khi ấy –
trống đồng sẽ lại vang lên trên đỉnh núi cao,
sông sẽ cuộn mình như rồng thức giấc,
và một dân tộc sẽ chuyển mình trong ánh sáng rực rỡ của ngày mới.

Hỡi dân tộc lặng lẽ!
Đã đến lúc cất tiếng.
Đã đến lúc bước ra khỏi im lặng.
Đã đến lúc đứng lên, vì tổ tiên, vì con cháu, vì chính linh hồn của mình.

Hãy để tiếng nói của lương tri vang dội như sấm giữa trời.
Hãy để lịch sử khắc ghi thêm một lần nữa:
Đây là dân tộc không bao giờ khuất phục!

Và rồi – khi ánh sáng xuyên qua núi, qua sông, qua từng thôn xóm,
mọi ngọn lửa nhỏ sẽ hòa vào biển lửa lớn.
Mỗi trái tim thức tỉnh sẽ làm nên một dân tộc trỗi dậy.

Tâm An