Nước vốn dĩ mang một bản chất trong lành: nó chảy xuống chỗ thấp, tìm nơi lắng đọng. Quy luật tự nhiên ấy tưởng như bất biến. Nhưng khi con người dựng lên những con đập, đào những kênh mương méo mó, dòng nước bị bẻ cong, bị dẫn đi về những nơi không phải là “trũng” đích thực.
Xã hội cũng thế. Lẽ ra, lòng tin của dân phải tìm về sự thật, công bằng và nhân ái – đó mới là vùng trũng tự nhiên. Thế nhưng, bằng những bàn tay vô hình và hữu hình, người ta đắp nên những “hồ chứa giả tạo”: nơi quyền lực nằm chồng chất, nơi lợi ích cá nhân được vun vén, nơi tiếng nói thật bị lấp vùi. Dòng nước, thay vì xuôi theo chân – thiện – mỹ, lại bị ép chảy về chỗ giả dối, nơi hào nhoáng mà trống rỗng.
Thế nhưng, quy luật của tự nhiên có một điều bền bỉ: nước chỉ chịu uốn lượn một thời gian. Khi mưa nguồn lại đổ, khi đất trời lại mở, dòng nước sẽ phá đập, tìm về vùng trũng đích thực. Cũng như lòng người, có thể bị cưỡng ép, có thể bị che mắt, nhưng sâu thẳm, họ vẫn khát khao tìm đến nơi có tình thương, sự thật và công bằng.
Chúng ta, mỗi người, có thể trở thành một giọt nước tự do, không để cho những kênh dẫn nhân tạo điều khiển. Khi đủ nhiều giọt nhỏ hợp lại, con sông sẽ tự tìm lại dòng chảy của mình, cuốn phăng đi những bức tường giả tạo.
Bởi cuối cùng, nước vẫn phải về trũng thật – cũng như niềm tin và lẽ phải vẫn sẽ tìm về chân – thiện – mỹ.
Tâm An