DÂN TỘC TÍNH BỊ BẺ CONG – LẠC LỐI
Có những thời khắc, ta bỗng thấy mình xa lạ với chính quê hương. Xa lạ trong cách người ta nói năng, ứng xử, nghĩ suy, và thậm chí trong cách người ta tự hào. Dân tộc tính — thứ từng là nền tảng bền vững cho văn hóa và nhân cách — dường như đang bị bẻ cong, méo mó, rồi lạc lối giữa vòng xoáy vật chất và danh vọng.
Ngày xưa, người Việt được dạy: “Ăn ở có trước có sau, kính trên nhường dưới, trọng nghĩa hơn tiền, trọng người hơn của.” Giờ đây, trong không ít nơi, ta thấy người ta sẵn sàng chà đạp lên nhau vì một chút lợi lộc. Họ tranh cãi vì cái nhỏ nhoi mà quên mất nghĩa tình; họ ca tụng cái giả mà dè bỉu cái thật; họ thích vỏ ngoài hào nhoáng hơn là cốt lõi nhân cách. Dân tộc tính — vốn là đạo sống, là hồn cốt của văn minh Việt — đang bị giam trong những khẩu hiệu rỗng, thay vì được thấm vào từng hành động giản dị mỗi ngày.
Có lẽ chưa bao giờ con người Việt lại sống nhiều vai đến thế. Ở nhà một kiểu, ra phố một kiểu, trên mạng lại là một người khác. Sự trung thực dần trở thành món hàng xa xỉ, còn sự tử tế phải được “quảng cáo” mới có người tin. Khi cái tâm bị bào mòn, cái gốc dân tộc cũng lung lay. Và khi cái gốc lung lay, những giá trị ngàn năm dựng nước – giữ nước cũng trở nên mong manh.
Phải chăng chính chúng ta — những người đang thờ ơ, im lặng — là người góp phần tạo ra sự lạc lối này? Khi ta không còn dạy con chào người lớn, không nhường ghế cho người già, không biết cúi đầu cảm ơn người giúp mình — ta đang đánh mất dần dân tộc tính.
Đã đến lúc, mỗi người Việt phải quay về soi lại chính mình. Hãy giữ lấy sự chân thật, lòng nhân ái, sự khiêm nhường, và tinh thần cộng đồng — những gì cha ông từng đổ máu để gìn giữ. Hãy khôi phục lại dân tộc tính không bằng lời hô hào, mà bằng từng hành động tử tế, từng lựa chọn ngay thẳng, từng nụ cười ấm áp giữa đời.
Bởi một dân tộc không thể lớn mạnh bằng những tòa nhà cao tầng hay những con số GDP, mà bằng cách người dân của nó đối xử với nhau.
Chúc mọi người luôn an lành — biết yêu lại những điều giản dị, và sống sao để không lạc mất gốc dân tộc trong chính mình.
Tâm An