CHO ĐÔNG ĐI NHÉ TRẢ NGÔI XUÂN VỀ

Căn phòng yên tĩnh nắng vàng
Một mình ông cụ lặng thầm ngồi đây
Viết lên trang giấy nhạt phai
Từng hàng chữ số lâu nay vậy rồi
Ngược về quá khứ xa xôi
Thế chiến bùng nổ nơi nơi mịt mờ
Song chàng trai vẫn mộng mơ
Tình yêu ấp ủ trang thơ dạt dào
Rồi duyên gởi gạo ngày nào
Chỉ hồng từ đó kết vào lứa đôi
Trung Thu bẽn lẽn mây trời
Vầng trăng, Thanh Trúc sáng ngời vần thơ
Thế sự đưa đẩy ai ngờ
Vĩ tuyến mười bảy đôi bờ bắc nam
Lên thuyền từ giã họ hàng
Hà thành kỷ niệm mái trường thân thương
Sài Gòn đẹp lắm chứa chan
Hàng me phượng vỹ bước chân êm đềm
Áo dài tha thướt dịu hiền
Công viên ghế đá tỏ tình lứa đôi
Thanh bình chưa thấm quê tôi
Đêm nghe tiếng súng vọng nơi sa trường
Giòng nhạc day dứt vọng vang
Thêm một lần nữa Việt Nam lệ trào
Phải chăng nghiệp cũ ngày nào
Mà nay đất nước đồng bào loạn ly
Tìm đâu một cõi đi về
Ầu ơ đưa võng trưa hè con ơi
Lên đường khăn gói ra khơi
Vội vàng gạt lệ đầy vơi đắng lòng
Trùng dương sóng cả mênh mông
Quê hương tạm biệt nước non bao tình
Thấm thoát đã bốn thập niên
Gia đình sự nghiệp ổn yên trong ngoài
Thời gian vùn vụt tên bay
Quanh đi quẩn lại tóc ai hai màu
Bốn mươi nhiệt huyết ngày nào
Tiền tài danh vọng biết sao cho vừa
Năm mươi mới chịu hãm đà
Như chiếc xe cũ dần dà hư hao
Sáu mươi mệt mỏi xiết bao
Thân tâm uể oải sau bao năm làm
Giờ đây chỉ nghĩ muốn ngừng
Du lịch đây đó khi còn sức đi
Bảy mươi trầm lặng cũng vì
Nhìn đời chiêm nghiệm những gì đã qua
Trừ ai còn máu hát ca
Bạn bè tụ tập karaoke
Ai mà ngán ngẫm tràn trề
Luân hồi sanh tử nẻo về mông lung
Tìm đến Tam Bảo tựa nương
Hay theo chân Chúa cho tâm an bình
Chín mươi ngày tháng qua nhanh
Sáng ra thức dậy thấy yên là mừng
Giờ đây chít chắt xếp hàng
Những khi sinh nhật chúc mừng tân niên
Từ lâu đầu óc hay quên
Quên tắt vòi nước quên tên mọi người
Lại thêm nghễnh ngãng hai tai
Chân đi xiêu vẹo té hoài ngả nghiêng
Trưa mà không ngủ chẳng yên
Bậc thang sao thấy xuống lên nhọc nhằn
Nhìn cơm mà chẳng muốn ăn
Biết là con cháu vì thương mới làm
Phở mì mằn thắn bún thang
Miến cua bún huế giờ ăn hững hờ
Con thương cắt nhỏ mong là
Bố không bị sặc đậm đà còn đâu
Bàn ăn bày thuốc đủ màu
Sáng trưa chiều tối uống vào đừng quên
Kẻo rồi áp huyết lại lên
Thịt thà đường muối phải kiêng tối ngày
Con cháu muốn chở đó đây
Thay đổi không khí nào hay mệt người
Không nằm thì chỉ muốn ngồi
Xem hoài phim cũ một thời xa xăm
Cuối tuần con cháu đến thăm
Nói cười nhộn nhịp mà tâm lạc loài
In ra gởi tặng những bài
Thơ văn ai nấy nhận rồi chẳng xem
Vợ chồng thuở mới xuân tình
Nhìn nhau không chán bóng hình ngày đêm
Giờ đây ngồi cạnh lặng im
Những lời âu yếm anh em đâu rồi
Hỏi han chăm sóc những lời
Là lúc nhập viện bời rời tay chân
Mới hay tình nghĩa tháng năm
Âm ỉ không mất như than lửa tàn
Thủy chung điều đáng chúc mừng
Nói năng nhỏ nhẹ không nhằn là vui
Vì biết “đông” đã đến rồi
Như tia nắng tắt bầu trời hoàng hôn
Mừng sao còn chút tâm hồn
Nghe nhạc cổ điển hãy còn cảm rung
Nhạc vàng nghe riết mỏi mòn
Những lời sâu sắc vàng son một thời
Bốn mùa cứ lặng lẽ trôi
Ôn lại chuyện cũ như coi vở tuồng
Bao điều hối hận trong lòng
Lỡ rồi chẳ̀ng trách đừng buồn làm chi
Vui buồn rồi cũng qua đi
Như thu lá rụng xuân thì trổ hoa
Cà phê buổi sáng tách trà
Nhìn ra cửa sổ bốn mùa an nhiên
Tuổi già ngẫm lại thấy mình
Coi vầy mà sướng khi nhìn cháu con
Đứa nào đứa nấy lo toan
Đầu tắt mặt tối quanh năm suốt thời
Mỗi ngày lên mạng dạo chơi
Năm châu bốn bể những nơi tuyệt vời
Muốn gì chỉ click mà thôi
Tha hồ thưởng thức không rời nệm êm
Thích tu thì đến chùa chiền
Muốn được yên tĩnh nhà mình cũng zen
Trong tay ipad quyển Kinh
Là tàng kinh các trang nghiêm đạo tràng
Ai còn sức khỏe đến thăm
Gia đình bè bạn bao năm thân tình
Có gì hay lạ share liền
Email facebook phim hình đoạn văn
Mệt thì nằm nghỉ đắp chăn
Biết rằng không phải đi làm là vui
Còn gì an lạc thảnh thơi
Biết mình “vô sự” một đời đã xong
Ai thích viết lách trải lòng
Tự truyện nghiên cứu những dòng thơ văn
Đánh cờ ô chữ hằng tuần
Vừa là khuây khỏa thêm đừng lẫn quên
Lỡ mà có lẫn cũng đành
Hết còn nhớ giận buồn tình chuyện xưa
Tai dù có lãng làm ngơ
Khỏi nghe những chuyện nhỏ to chướng lòng
Mỗi ngày như thể dòng sông
Hôm nay thứ mấy cũng không bận lòng
Sớm trưa chiều tối hoàng hôn
Xuôi dòng nước chảy cũng đồng như nhau
Ngày sinh ai nấy chúc cầu
Sống lâu trăm tuổi mình nào có ham
Chỉ mong con cháu xa gần
Vợ chồng hạnh phúc họ hàng an vui
Sống đến từng ấy tuổi rồi
Chẳng mong gì nữa cầu trời lúc đi
Không đau để niệm A Di
Biết ngày giờ trước đặng về Tây Phương
Thầy Cô đạo hữu có thương
Tụng Kinh niệm Phật cảm ơn lắm rồi
Đường xa nhọc bước tuyết rơi
Tâm từ rải đến là vui ấm tình
Nếu ai có giận trách mình
Vì xưa lầm lỗi vô tình tổn thương
Thì nay xin lỗi mong rằng
Niệm tình tha thứ mình hằng tri ân
Cuối tuần giỗ Mẹ sáu năm
Người hằng yêu dấu đảm đang hiền từ
Có thêm hai chít bé thơ
Mới vừa đầy tháng oa oa khóc nhè
Cụ Ngoại bồng bế thương ghê
Hay ăn chóng lớn nhớ nhe ngoan hiền
Mai này học giỏi rạng danh
Làm công dân tốt hiển vinh giống nòi
Hôm qua anh cả về rồi
Trở lại yên tĩnh Bố ngồi trầm ngâm
Đâu đây tiếng trẻ còn vang
Lạch cạch mở khóa đến thăm chị hiền
Nắng hồng chan chứa ngoài hiên
Chẳng còn lâu nữa nụ xanh đâm chồi
Tuyết còn vương vấn nữa thôi
Cho “đông” đi nhé trả ngôi xuân về.

2019/03/26 (Mộng Lệ An)
Nghiệp Huân Dương