Tôi vẽ dáng hình anh,
Người đàn ông tôi từng yêu tha thiết.
Này mắt, này môi,
Này nụ cười ngạo nghễ.
Qua nỗi nhớ cháy lòng
Qua màn sương diễm lệ,
Hình anh, nhưng đâu thật là anh…
Tôi vẽ dáng hình anh,
Bằng nét bút rung rung,
Lòng tràn dâng thương nhớ.
Những chiều mưa đã đi về chung lối ngõ
Tay trong tay mặc mưa gió bão bùng.
Giờ mình xa nhau,
Tôi vẽ dáng anh từ tiềm thức,
Mờ nhân ảnh
Môi đắng lòng đau.
Nghe ngoài kia gió thét mưa gào!
Yêu làn môi, nhớ vô cùng đôi mắt
Biết làm sao vẽ được
Khi không còn thanh thản ung dung
Ai vẽ được màu tình yêu trong vắt
Anh thật gần, nhưng bỗng chốc mông lung
Khao khát làm sao
Một hình bóng của riêng lòng!
Tôi vẽ dáng hình anh,
Một thời ký vãng
Người đã bên tôi trong tình yêu diễm tuyệt.
Bỗng chợt nhận ra rằng:
Hạnh phúc là một trời nuối tiếc.
Xa vút cánh chim bằng
Mong manh không thật
Như nét vẽ về anh….
UYÊN THÚY LÂM & QTA