ĐÊM QUA NHỚ QUÁ TÌNH NẦY

Nước ôm niềm nỗi theo dòng
Sông buồn lờ lững người lòng chơi vơi
Quê hương yêu dấu cuối trời
Ta bờ Bến Hải xa vời còn đây!

Đêm qua nhớ quá tình nầy
Đơn côi phố lạnh bước gấy xanh xao
Hỏi cây sao đứng nghẹn ngào?
Hỏi sương sao lại thích màu lê thê?

Đâu mà “bồng nhược” chẵng mê?
Đâu mà mộng vở nẽo về hởi ôi!
Biệt ly bến cũ khuya rồi
Hắt hiu cơn gió hồn trôi tới nguồn

Xám mây xám đậm chiều buồn
Chao dao cánh nhạn như tuồng kiếm ai
Non đoài vạt nắng tàn phai
Trăng non đứng đợi mây cày áo hoa

Áo hoa tím cả màu cà
Thiên thai hồ điệp ngân hà mông lung
Tình ơi ô thước ngàn trùng!
Vó câu phiêu bạt mịt mùng đường xưa!

Nam Thảo