Khà – Giữa Say và Tỉnh

Khà – Giữa Say và Tỉnh

Có những chiều, thế giới bỗng trở nên lặng lẽ.
Chén rượu trên tay, ta soi thấy cả chính mình –
vừa thật, vừa hư, vừa tỉnh, vừa say.
Ngoài kia, gió vẫn đùa qua mái ngói,
nhưng trong lòng, tiếng thời gian khẽ khàng hơn bao giờ hết.

Người đời uống rượu để quên.
Kẻ khác lại uống để nhớ.
Còn ta, chỉ uống để thấy rõ hơn ranh giới mong manh giữa tỉnh và mê.
Bởi đôi khi, chính lúc say, ta lại thật nhất –
không còn che giấu, không còn giả vờ mạnh mẽ.
Một tiếng “khà” bật ra – không chỉ là vị cay nơi đầu lưỡi,
mà còn là hơi thở nhẹ của tâm hồn vừa được buông.

Có người bảo: “Rượu hại thân.”
Nhưng chẳng ai dám nói: “Đời hại lòng.”
Bởi lòng người đôi khi còn độc hơn men,
và sự giả dối còn nặng hơn một cơn say.
Ta nâng chén, không phải để trốn chạy,
mà để nhìn thấu – rằng thế giới này vẫn đẹp,
chỉ là con người đã pha loãng quá nhiều vị thật.

Trong góc quán xưa, có người vẫn lặng lẽ ngồi,
vẫn rót rượu, vẫn chờ một tri kỷ.
Không phải để cùng say,
mà để cùng hiểu – rằng cuộc đời này đáng được sống,
dù có cay, có đắng, có hao hơi,
nhưng vẫn đáng để “khà” lên một tiếng, cho lòng nhẹ lại.

Rượu không làm người mất trí.
Người làm người đánh mất chính mình.
Giữa một thế giới đầy vội vã,
hãy chậm lại, nâng chén, nhìn sâu vào mắt nhau –
nơi đó có thể là chân thành cuối cùng mà ta còn tìm thấy.

“Khà…”
Một hơi men, một thoáng đời.
Rồi cũng tan đi, như gió, như khói.
Nhưng nếu còn giữ được một chút nhân tình trong cơn say,
thì ấy đã là tỉnh rồi.

TÂM AN