Em nhớ lại một chuyện mà anh đã kể cho em nghe…
Hồi ấy chúng ta mới quen nhau. Chúng mình thường gặp nhau trong những buổi hội lớn, anh vẫn hỏi thăm xã giao và em vẫn trả lời vì lịch sự. Nhưng thực trong lòng, em đã không để ý gì tới anh. Không hiểu tại sao như thế, có lẽ tại cái bề ngoài của anh đã không làm em chú ý tới hay là duyên số đã đào sẵn một cái hố sâu vô hình nào đó, nó đã vô tình ngấm ngầm ngăn lối chúng mình đến gần nhau hơn.
Cái không khí ấm cúng ngày xưa mà em biết anh đã tạo ra, nhưng vô tình nó đã bay đi xa vì em sơ ý quá hay cũng chỉ vì em thiếu kinh nghiệm mà không nhận ra. Hồi ấy em nhút nhát và hay thẹn thùng. Nhiều lúc ngồi một mình suy nghĩ, cố tìm lại những thân ái ngày xưa mà thấy hụt hẫng. Bây giờ ngồi đây nơi một thành phố nhỏ, trong căn gác chật trội này, bất giác em nghĩ về anh và những ngày qua đó. Trong gió thoảng, em còn nghe đâu đây, dư âm lời anh nói ngày nào. Em vẫn còn hình dung được nụ cười tươi lúc anh đang kể chuyện, trông thật vô tư nhưng giọng nói của anh dõng dạc quá mà trái lại em chỉ thích sự nhẹ nhàng nhất là trong bất cứ câu chuyện nào về tình cảm. Có lẽ vì thế mà chúng mình đã không có dịp để cùng tiến đến gần nhau hơn. Chuyện anh kể hồi đó mà sao đến bây giờ em vẫn còn nhớ. Phải chăng trong em đã có một phần thâm kín nào đó đã rung động mà vô tình em vẫn không nhận ra, để đền tận bây giờ em mới chợt tỉnh.Chuyện kể:
….Có một ông lão gánh nước nào đó ở bên Ấn Độ, đã dùng hai cái bình gốm lớn, mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây và rồi được đeo lên cổ ông ta để mang nước về nhà. Có lẽ ở xứ Ấn Độ người ta không dùng đòn gánh như ở Việt Nam mình. Trong hai cái bình ấy một cái bình thì còn rất tốt và không bị chút rò rỉ nào cả. Cái bình thứ hai bị nứt một chút nên nước bị rớt ra trên đường về nhà, nước chỉ còn lại có hai phần ba. Hai năm trời ông ta vẫn sử dụng hai cái bình đựng nước đó, mặc dù lượng nước mà ông ta mang về nhà không còn nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện, trong khi cái bình nứt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một ngày nọ, bên dòng suối, cái bình nứt đã thưa chuyện với người gánh nước:
“Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đã qua”.
Ông ta hỏi lại cái bình nứt:
“Sao lại phải xin lỗi cơ chứ? mà ngươi xin lỗi về chuyện gì?”.
Cái bình nứt đáp lại:
“Suốt hai năm qua, do vết nứt của tôi mà nước đã bị vương vãi trên đường về nhà, ông đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không hoàn toàn như ông mong đợi”.
Với lòng trắc ẩn của mình, người gánh nước rất thông cảm với cái bình nứt, ông ta nói:
“Khi chúng ta trên đường về nhà hôm nay, ta muốn ngươi chú ý đến những bông hoa tươi đẹp mọc bên vệ đường”.
Quả thật trên đường về nhà, cái bình nứt đã nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp và điều này khuyến khích được nó đôi chút. Nhưng khi đến cuối đường mòn, nó vẫn cảm thấy rất tệ bởi nước đã chảy ra rất nhiều, một lần nữa nó lại xin lỗi người gánh nước. Người gánh nước liền nói:
“Ngươi có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên vệ đường, chỉ phía bên ngươi không?”. Thật ra, ta đã biết rất rõ về vết nứt của ngươi, và ta đã lấy điểm yếu đó để biến nó thành lợi điểm. Ta đã gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên ngươi, và mỗi ngày trong khi ta gánh nước về nhà, ta đã hân hoan tưới chúng từ những chỗ rò rỉ của ngươi. Giờ đây, ta có thể hái những bông hoa tươi tắn ấy để trang trí nhà cửa của ta. Không có vết nứt của ngươi, ta đã không có những bông hoa duyên dáng để làm đẹp ngôi nhà của chúng mình …
Bây giờ thì em đã hiểu, dư âm lời anh còn văng vẳng đâu đây, nhưng em đã cố công tìm mãi mà vẫn không thấy những bông hoa dại bên đường. Phải chăng anh đã quên trải những hạt giống tốt. Hoặc đàn chim u mê nào đó đã tới đây trước em, chúng vội cướp đi những hạt mầm. Hay em không may mắn, đã là người bị bệnh loạn sắc từ lâu, để bây giờ không còn được nhìn thấy mầu hồng của thiên nhiên quanh cuộc đời cô đơn mà em đã vô tình ôm chặt lấy suốt những tháng ngày qua!.
Không em không tin như thế, vì em biết anh đang tìm hướng về với em _dù đó chỉ là mộng tưởng_nhưng em vẫn tin là anh đang gieo những hạt giống kỷ niệm để chúng mình cùng nhau chờ mùa gặt mới. Trong ánh nắng vàng ban mai của một ngày nào đó rất gần, có anh và em, tay trong tay theo cơn gió lộng vừa chợt tới, gió sẽ đẩy chúng mình đi xa, thật xa, phiêu du theo ngày tháng còn lại. Em sẽ nghe anh mà không nhìn xuống dưới kia nơi ấy con người đang miệt mài tranh đua với những danh vọng phù phiếm mà họ đã lãng quên đi tình người. Anh đã nói “Tiền bạc và danh vọng chỉ là những tấm giấy mầu rồi chúng sẽ có ngày tự nhiên chuyển đổi theo thế quay của tạo hóa qua những ngày mưa nắng của đất trời.”
Anh! thế nào cũng có ngày rồi mình sẽ ở bên nhau, sống những ngày trọn vẹn thần tiên. Thực tế hay mộng tưởng đều do thiên nhiên dẫn dắt mà chúng mình chỉ biết cúi đầu vâng lệnh như những con chiên của một đàn cừu non trên cánh đồng xanh cỏ dại. Hay hơn thế nữa như một con thuyền buông trôi giữa giòng đời nhiều sóng gió. Trên dòng sông vắng ấy có nhiều người bất thiện đang dìm nhau, tranh đua vì lợi danh. Chúng mình sẽ tránh xa khúc sông đục ngầu ấy hãy rẽ qua một nhánh sông khác để cùng nhau rũ bỏ tất cả những hạt bụi do người đời cố ý tạo ra. Chúng ta sẽ cùng nhau vun đắp cho một cuộc sống mạnh về nội tâm chỉ dành riêng cho đôi mình. Anh có thấy mình ích kỷ hay không? Mình không phải là những vị bồ tát xuất gia để Độ cho chúng sinh. Chúng mình chỉ mới bước được bước đầu non dại và ngập ngừng.
Nhưng anh tin đi, vì anh, em sẽ làm được tất cả.
Em nghĩ như thế mà tự dưng em cảm thấy có một cái gì đang chuyển đổi thật sâu nơi những dòng máu li ti trong huyết quản và tim em đang đập mạnh.
Anh ơi! trong giây phút này em nhớ tới anh vô cùng…
Đào Quang Vinh.
(Trích trong Thành Phố Mưa Bay)