Tháng Mười Một lại về, mang theo những ngày se lạnh và ánh nắng hanh hao. Gió khẽ thổi qua nghĩa trang, cuốn theo hương hoa cúc muộn và mùi hương trầm. Giữa khoảng tĩnh lặng ấy, ánh nến run rẩy như hơi thở của niềm hy vọng, nhắc tôi về những người đã đi trước – ông bà, cha mẹ, bạn bè – những người từng bước đi cùng tôi trên đường đời, nay đã an nghỉ trong Chúa.
Tôi thắp một ngọn nến cho cha mẹ – những người đã trao cho tôi sự sống và đức tin.
Tôi đặt một nhành hoa bên mộ ông bà – những người từng dạy tôi sống hiền lành và khiêm nhường.
Tôi cúi đầu tưởng nhớ bạn bè – những người đã từng cùng tôi bước qua một đoạn đường đời, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.
Trong ánh sáng lung linh của ngọn nến, tôi nhận ra: công đức sinh thành là hồng ân thiêng liêng nhất mà Thiên Chúa ban cho đời người.
Cha mẹ và tổ tiên không chỉ trao tặng sự sống, mà còn gieo vào linh hồn chúng ta hạt giống đức tin, lòng yêu thương và sự kiên nhẫn. Mỗi hy sinh thầm lặng, mỗi lời dạy bảo kiên nhẫn của họ trở thành ánh sáng dẫn đường, nối kết các thế hệ và tạo nên nhịp cầu yêu thương xuyên suốt thời gian.
Ơn sinh thành là một chuỗi ân phúc nối tiếp, không chỉ dừng lại ở bản thân chúng ta. Khi ta tưởng nhớ, thắp nến và cầu nguyện cho cha mẹ, ông bà, và các tổ tiên, chúng ta gửi đến họ lòng biết ơn sâu sắc, nâng đỡ tinh thần, và tiếp nối tình yêu mà họ đã sống và dâng hiến.
Giữa không gian tĩnh lặng, lòng tôi dịu lại. Nỗi nhớ thương trở nên hiền lành, ấm áp như một lời cảm tạ: cảm tạ vì được yêu thương, được gìn giữ, và được mời gọi tiếp tục bước đi trên hành trình đời sống, trong ánh sáng của Chúa.
Tháng Mười Một không chỉ là tháng của nỗi nhớ, mà còn là tháng của lòng hiếu thảo được thắp sáng trong tình yêu và đức tin.
Nơi ấy, tôi tin rằng sẽ không còn chia ly, không còn nước mắt – chỉ còn ánh sáng và bình an của Đấng đã Phục Sinh.
Tâm An
