Bâng khuâng nhớ quê nhà
Buồn xa xăm vời vợi
Phủ kín quanh hồn ta
Một lần nghe biển hát
Giữa trùng khơi mênh mông
Ta nghe như tiếng khóc
Từ cõi chết khôn cùng
Việt Nam ! Việt Nam ơi !
Quê hương ta còn đó
Mà rỉ máu từng ngày
Mà đớn đau nghiệt ngã ..!
Mẹ tóc trắng mù sương
Cha nhăn nheo vầng trán
Vợ mòn mõi thương chồng
Trong lao tù khổ nạn
Từ tiếng khóc trẻ thơ
Những hồn ma đói khát
Đi vất vưởng không nhà
Phải chăng ngày tận thế
Nên dả thú bỏ rừng
Xoả tóc về phố thị
Nhuộm máu đỏ quê hương
Đi – Phải đi – Đã đi
Dù đi không hò hẹn
Ta tin có ngày về
Mùa Xuân xưa lại đến
Ơi ! Quê hương Việt Nam
Đêm trăng nầy thổn thức
TỰ DO ! Trên hành lang
Ta nghe lòng rạo rực …!
LÊ HỮU MINH TOÁN
– Viết xong tại Trại Tị nạn Panat Nikhom – TháiLan tháng 5 / 1986.
– Riêng hình ba cha con đang ăn cơm và hình lăn tay chụp hình sau khi phái đoàn Phỏng vấn chắp thuận cho định cư tại Mỹ thì chụp ở Trại Tị nạn Thái Lan.