XUÂN CẢM

Nở rộ cành mai dưới nắng xuân
Trong ta hoa thắm nở bao lần ?
Trong ta bèo giạt bờ mê giác
Thăng trầm theo mấy lớp phế hưng ?

Ta nhớ một thời vui sống yêu
Lòng mênh mông rộng, ý muôn chiều
Hồn căng như cánh diều no gió
Rộn rã hài son bước bước theo.

Trót lỡ quên đi đời hữu hạn
Liều đem thân thế gởi tang bồng.
Tháng năm đèo buộc vào cơm áo
Mơ hoài một thoáng mắt bao dung…

Lặng lẻ thời gian lặng lẻ trôi
Hoàng hôn che lấp nắng lưng đồi.
Ngàn sau sao chỉ toàn hư ảo ?
Một triều hương cũ bỗng lên ngôi !

Biết ước gì khi tuổi xuân qua ?
Nhìn nhau tóc đã muối tiêu! Và
Cần chăng một chút lòng thanh thản
Một chút thành tâm, ta với ta.

TRANG CHÂU