THÁNG NHỚ ƠN BẰNG LỜI KINH
Tháng Mười Một lại về, mang theo những ngày se lạnh và ánh nắng hanh hao. Gió khẽ thổi qua nghĩa trang, cuốn theo hương hoa cúc muộn và mùi hương trầm. Giữa khoảng tĩnh lặng ấy, ánh nến run rẩy như hơi thở của niềm hy vọng, nhắc tôi về những người đã đi trước – ông bà, cha mẹ, bạn bè – những người từng bước đi cùng tôi trên đường đời, nay đã an nghỉ trong Chúa.
Buổi trưa tản bộ giữa mùa thu trong một công viên ở bên Vancouver, trời cũng vừa dứt cơn mưa, tôi dừng lại dưới một cây phong. Gió lay nhẹ làm mấy giọt nước còn đọng rơi xuống. Cảnh thật yên tĩnh.
Chung quanh tôi, cây, cỏ và…cả vạn vật như đang âm thầm thay áo đón nàng Thu. Giữa trăm nghìn lá rụng, loay hoay mãi, cuối cùng tôi tìm được một lá…
THU LÃNG TỬ
Ngô đồng một chiếc báo thu sang,
Ai điểm rừng phong lốm đốm vàng.
Bến vắng lặng câm hàng liễu rũ,
Sông êm trong vắt một đò ngang.
Giang hồ cánh nhạn quên đường cũ,
Lãng tử chân trần lạc lối hoang...
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ…












